Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010

MỘT CHÚT THÔI ....!

Buồn! Lại là buồn sao? Lại buồn nữa sao? Cả đời không thoát khỏi những giây mênh mang như vậy sao?
 Chân không chạm đất thì biết đâu là bến bờ mà chờ mà đơi?
Biết là đang nhớ, nhưng có gì để mà nhớ? Biết là đang mong nhưng có gì để mà mong? Lòng khônghiểu nổi con tim. Óc không hiểu nổi tủy sống… Minh không hiểu nổi chính bản thân mình… Và ta không hiểu những gì đang diễn ra.
Cuộc đời giống như một con tàu dài bất tận. Thật nhiều ga. Thật nhiều bến đỗ. Đừng nhảy xuống khi thấy tàu tấp vào một ga xa lạ chỉ để níu giữ thân quen. Đừng nhảy xuống khi tàu tăng tốc, vut qua nơi ta nghĩ đã đến điểm dừng… Hãy cứ để tàu đi…. Hãy xuống đúng bến, hãy chờ đúng thời điểm… Đừng vội vàng…

Tàu đi chậm hay đi nhanh? Đứng từ ngoài thì tàu chậm lắm. Rì rì. Nặng nề. U ám… Nhưng ngồi trên tàu mới biết. Hàng cây, bầu trời, cánh đồng, ngôi nhà… Tất cả có thể biến mất chỉ sau một giây ngắn ngủi. Hạnh phúc, sự ổn định nhiều khi cũng vậy. Tưởng như đã ở yên đó, cố định, vững vàng. Phút chốc có thể chỉ là hạt cát nhỏ nhoi… Người ta, trong một lúc nào đó sẽ lãng quên nó mà cố gắng cho một mục tiêu mới… Con người, cả đời cứ đuổi theo cái bóng của mình. Cái bóng sinh ra từ tình yêu, từ thù hận, từ thành đạt, từ ham muốn, từ đắm say, từ căm giận….
Ngồi café, nói chuyện với ai đó, thấy ta đánh mất quá nhiều thứ…. Chưa làm được gì, chưa tạo được gì nhưng lại đánh mất rất nhiều. Thời gian, lòng tin, tình yêu và sự dũng cảm…. Mỗi thứ mai một đi một chút…. Cứ tự biện hộ rằng đang nghĩ cho người này người nọ. Cuối cùng, trong mùi đặc quánh của bột café nghiền nát, ta hiểu rằng đó chỉ là sự buông thả…. Buông tay và thả….
.
Phải quý trọng những gì mình đang có. Nhưng… Liệu có phải tất cả những thứ ta đang có đều đáng trân trọng. Hãy biết buông, biết thả giữa những lần nắm chặt. Có thể là tàn nhẫn. Nhưng đừng để hối tiếc…
Tình cảm có thể là thứ cần nhất, nhưng không phải là thứ duy nhất… Đừng quá nặng nề… Đừng quá nghĩ suy…
Không bao giờ nói: cái gì là của mình thì sẽ mãi là của mình. Vật chất hay tình cảm đều không tự nhiên mà có. Nó là sự chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác, từ người này sang người khác dưới bản chất của sự nhiệm màu…
 Vì thế, hãy sống cho đúng với những gì mình muốn, mình nghĩ… Sống không để hối tiếc, không để ngập ngừng…
Đừng nhảy xuống khi tàu đang chạy. Xuống đúng ga đã chọn và chấp nhận một toa tàu khác…. Dù rằng, tất cả vẫn chỉ cùng một chuyến tàu…
PS: Cảm ơn “ai đó” vì đã nhìn em từ toa tàu bên ấy… Đừng xa em quá vội…. Vì em đang chờ tàu về ga ấy….